DrJ’s lesson no.2 – [Bác sỹ]

6 năm gần đây, mình hiếm khi bực bội hay tức giận về bất kỳ việc gì, nhưng nếu mình đã bực bội, thì lý do đó khá là nghiêm trọng, và nếu hôm nay mà muộn hơn 1 chút nữa, mình biết tiên lượng của đứa bé này hẳn sẽ còn xấu nữa cho mà xem, và khi về nhà, mình cảm thấy có gì đó hơi bị chíu khọ….(với bản thân)

Hôm nay là ngày nghỉ, nên mình mới có thời gian thong dong hơn một chút, vậy nên mình ko muốn bỏ phí cơ hội được đi trực thêm cùng cô, nói chung là từ hồi học ở Nhi Bạch Mai, với con mắt chủ quan của mình, dựa trên kinh nghiệm cá nhân “hẹp hòi” của mình, cô giáo mà gần gũi với học sinh nhất mà mình thấy có lẽ vẫn là cô.

Mình cảm thấy nếu được bám theo cô học thì cũng lại thật hạnh phúc, nói chung, bây giờ mình hơi bị “khát chữ” một tẹo, nên nếu có ai đó chịu “nhả chữ” cho mình, mình cảm thấy vui lắm lắm, mình sẽ hấp thu một cách rất khoa học, có chọn lọc và hiệu quả :”Đ, nói thế thôi, thi thoảng cũng sợ bội thực với ăn tạp quá, vẫn phải hấp thụ ít một thôi 🙂

Nếu là sinh viên, mình nắm cực chắc sinh viên phải làm gì, nhưng nếu là bác sỹ, mình vẫn chửa biết cái cóc khô gì… Mình ngơ tệ, thậm chí đôi lúc thật ngớ ngẩn, mình biết lần đầu tiên thì ko đáng trách, cô cũng rất nhẹ nhàng thông cảm cái thái độ đôi khi rất ngơ ngác đó của mình, nhưng thực ra chỉ có cô giáo thương và hiểu sinh viên mới thế được thôi, mình biết mà :-<…

Thế này nhé…

“Nhận bệnh nhân” : tức là đúng nghĩa khám và cho thuốc bệnh nhân vào bệnh án luôn, nói chung mình ko biết… (tại sao mình lại ko biết nhỉ :s) còn ở cấp cứu lưu Nhi TƯ mình trực hôm trước, “nhận bệnh nhân” là viết cái nhận xét khám bệnh nhân và chỉ định làm gì tiếp theo, cũng có vẻ tương đồng mà nhỉ 😕

Cô bảo, khám đi, định cho thuốc gì?!

Rồi cô bảo, đọc bệnh án đi xem cô cho thuốc gì :)… riêng cái điều đấy, mình thấy cảm động vô vàn ^^

Khi cô đi vắng một lát, cô bảo : ở lại xem giúp được gì chị bác sỹ O. thì giúp nhé…

Mình nghe lời cô, nên cứ đứng đó xem có thể giúp được gì chị O. thì sẵn sàng giúp ngay…

Chị O. bảo : Em làm bệnh án bệnh nhân này đi.

Với tư duy của đứa vừa thoát kiếp sinh viên, mình đi lấy bệnh án mới, viết phần hành chính và đưa sv “làm bệnh án”.

Thế là chị O. một lúc sau mắng mình rất nhẹ nhàng theo kiểu : sao chị bảo em làm bệnh án mà em lại đưa sv làm, chị bận quá mà ko đỡ được chị… (à, việc này còn sau cái việc mình bị chị O. nhắc cũng rất nhẹ nhàng về 1 ca bệnh người nhà báo cáo là bé bị sốt, nôn rất nhiều : Em đã khám bệnh nhân đấy chưa, sốt thì cho thuốc hạ sốt, nôn thì có mất nước ko, em có khám ko hay chỉ xem qua… em khám họng bệnh nhân đi …bị bạch cầu cấp thì sao… ko thấy chị đang đọc bệnh án rồi à?,sau đó, mình cảm thấy, mình dở tệ…)

Sau khi nghe câu đó xong, mình bối rối mất một tẹo, ko hiểu…thế tức là làm sao, lúc đó ngơ ngác ra hỏi bé Y6 trực cùng, à, hóa ra là “làm bệnh án” với bác sỹ tức là viết vào cái phần khám ý, và vì mình ko biết, chị ý đã làm luôn mất rồi, cảm giác lúc đó là… mình hơi giông giống một con bò, cứ phân vân mãi ko dám vào đứng cạnh chị O. để xem chị ý khám bệnh nhân tiếp, cứ sờ sợ làm sao (giống như kiểu kiếp bò sợ bị làm thịt)… tần ngần mãi thì hiện ra 2 thứ trong đầu : một là lời cô bảo : giúp chị ý nhé, hai là cái câu mình đã nói với bản thân : mình cần học!, mình nghĩ đến cảnh buổi tối inbox fb cô : cô ơi, em xin lỗi cô hôm nay em đã ko làm được điều cô dặn dò thì lại thấy thật sến quá mức, thế là tăng level mặt dầy lên cấp độ cao nhất, cứ thế đi vào, …đứng chầu chực một lúc, có lẽ chị ý đã dịu lại, chị O. bảo mình theo dõi bệnh nhân co giật CRNN trong phòng cấp cứu giùm chị ý nhé, mình cười rất vui Vâng ạ  rồi đi ngay…

Đang khám bệnh nhân ấy thì bị gọi giật, mẹ 1 bệnh nhân  Viêm màng não mủ/XHGTC kêu ca rằng đã gọi bác sỹ đến 3 lần mà chả ai ra, bé nôn rất rất là nhiều từ trưa đến giờ, 1 bà mẹ khác trong phòng hỏi với giọng ko vui : Bác sỹ nghỉ hết rồi à? Mình bảo : đâu, bác sỹ đang khám ngoài kia chị ạ… rồi nhanh chóng xem tình trạng của bé kia, gọi mấy bé sv Y6 vào xem cùng…

Nhiệt độ 35,8 độ C, mạch thì nhanh, huyết áp đang đo, nước tiểu có 100ml, nôn rất nhiều, mình nghĩ là shock, nhưng thú thật là ko dám chắc, nhưng trực giác lại thấy tình trạng rất nặng, bảo Y6 một bé cứ đo huyết áp đi, một bé báo ngay chị bác sỹ, gì mà báo ba lần chưa ai biết, chẹp, …

Chị O. nghe chuyện, bảo người nhà ủ ấm đi, hạ nhiệt độ thì ủ ấm, mình đứng ở cửa nghe thế thì bảo bé y6 vào báo thêm chị ý là bé nôn rất nhiều, và nhịp tim nhanh, huyết áp đang đo, thực ra sực nghĩ nhỡ chị ý lại hỏi như lúc nãy : Đã khám mất nước chưa, bảo cho uống nhiều nước vào, …rút cục thì chị O. đang phải khám nốt bệnh nhân khám ở phòng khám từ nãy, mình sốt ruột ra xem bệnh nhân như nào…cảm giác sốt ruột cực, bé Y6 bảo huyết áp ko đo được, mình đang lúi húi bắt mạch bệnh nhân lại thì thấy mạch yếu, đang nghĩ trong đầu hoạt cảnh, nếu mà bác sỹ ko ra đây nữa, thì mình có nên cứ thế xông vào và nhấn mạnh là em xin lỗi, nhưng em thấy bệnh nhân hình như rất nặng đấy ạ …ngẩng lên, thì thấy chị O. đã ra, thở phào, chị ý bảo người nhà bệnh nhân phải ủ ấm kỹ vào, đi mua túi sưởi đi… và lúc ở cửa thì mình thấy chị O. tự hỏi là dùng thuốc đỡ nôn nào nhỉ? rồi chị ra viết viết vào bệnh án nhận xét tình trạng của bệnh nhân.

Mình ngồi ngoài bàn tiếp đón, nhìn chị O. viết viết một lúc, thắc mắc đôi điều với Y6 là, chị thấy có khi cũng có thể nhiễm trùng huyết cơ đó, nói chung thấy rất nặng, xử trí là ủ ấm thôi hay còn nên làm thêm gì ko… Y6 đo huyết áp lần nữa đi ra bẩu : ko đo được… Chị O. vừa ngoảnh sang, mình hiểu ý, đi vào đo lại ngay lập tức, đang lúi húi đo thì cô đi vào buồng cấp cứu nhanh như gió, nhìn thì đã biết là cô đang cực kỳ cực kỳ cực kỳ khẩn trương, thao tác quá dứt khoát, y lệnh ngay lập tức thực hiện bài bản xử trí shock cùng 1 loạt y tá, và ngay lập tức cho người nhà biết rằng : bé nặng lắm, có thể “đi” bất cứ lúc nào, người nhà ở quê lên đây đi….

Ôi ko…cái cảm giác lúc đó là nhìn cái túi sưởi ấm mà bố bé vừa mua về, mình chỉ muốn đấm BINH BỐP thật mạnh… và mở to mắt mà theo dõi cách cô xử trí bệnh nhân, để còn về nhà mà tra thêm sách nữa thôi… Lúc đó tự hỏi ..nhỡ mà muộn thêm chút nữa thì sẽ như nào:-?, mình ko biết nữa, nhưng lúc đó mình nghĩ mình nhất định phải nắm kiến thức vững chắc hơn và quyết liệt tin tưởng vào kiến thức của mình để bảo đảm sự an toàn cho các bé…

Mình ngần ngại lúc sau đứng cạnh, cô ơi, lúc cô về thì chị O. báo cô là bé bị shock ạ, cô nhấn mạnh nhỏ nhẹ SHOCK rõ như thế còn gì….

Mình chỉ được chứng kiến đến đoạn truyền một loạt dịch xong cô đo mãi vẫn chưa được huyết áp, nhưng tinh thần bé có ổn hơn, đỡ nôn hơn, nhưng nhà để xe mình gửi xe thì lại sắp đóng cửa, và mẹ thì cứ giục về, đành phải ra về, nhắn bé Y6 cho chị số điện thoại, theo dõi và để ý xem cô làm gì, để chị gọi điện hỏi tình hình nhé…

Và sau đó thì về thôi,…. nhưng vừa đi vừa nghĩ, tại sao bác sỹ đã làm ở khoa cũng lâu rồi mà lại ko biết cách nhập y lệnh “khí máu” trên máy tính để in ra nhỉ? Lạ ghê?!

Thấy thật vui vì lúc cuối cô hướng dẫn mình thao tác đánh y lệnh Siêu âm trên hệ thống máy rồi in ra, vậy là mình đã biết cách làm rồi ^^, thích thật!!!

7 thoughts on “DrJ’s lesson no.2 – [Bác sỹ]

  1. Lâm sàng thích thú nhỉ TA nhỉ, thế nên dù cực cực lười trực tớ cũng không bỏ LS được 😀

    TA còn nhớ em Chuột (Vi Anh) không :))

Leave a reply to t2drj Cancel reply